khoái xuyên chi bệnh mãi không chết

Nghe những lời dọa người như thế, trong lòng tôi thấy mâu thuẫn, không quá muốn chú Lê làm phẫu thuật! Thế nhưng bác sĩ lại nói tiếp: "Nếu như không làm phẫu thuật, rất có thể người bệnh sẽ hôn mê mãi không tỉnh." Cũng giống anh H., anh Vũ Đức C. (41 tuổi, trú tại Gia Lâm, Hà Nội) vào bệnh viện khám trong tình trạng đau xương ở lưng và khớp háng. Kết quả khiến anh C. hết sức bất ngờ đó là tình trạng xương đang chết dần mà không không hay biết. Xuyên việt chi tu tiên. Author: Y Lạc Thành Hỏa Translator: QT và CPP Editor: Aoihi Yue Chương 25: Trò đùa của ông trời ————Động tiên dưới đáy hồ————- Từ Tử Thanh vốn chỉ có tu vi Luyện khí tầng thứ nhất thôi, bước lên con đường tu tiên cũng không được mấy tháng, tâm lý cũng không chênh lệch quá lớn. Gan lợn chứa nhiều các chất dinh dưỡng như cholesterol và kim loại nặng. Tuy nhiên, nếu thấy bộ phận này giàu dưỡng chất như thế mà ăn thường xuyên thì quả là một sai lầm cực lớn. Vì không chỉ riêng gan lợn mà hầu hết các loại gan động vật đều không nên ăn nhiều. Xuyên sách chi mệnh vận đảo điên. Đệ Ngũ Thập Lục Chương. Diệp Y không hiểu lí do, hắc lang càng không hiểu lí do là tại sao đang yên lành bình thường, đột nhiên lại xuất hiện vô số tình huống để nữ chủ 'câu dẫn' Diệp Y như vậy, nhưng dù nguyên nhân ra sao cũng không ảnh hưởng đến thái độ của nó Bạn ơi mình không phải là bạn trên nhưng cũng nhờ bài này mình đã biết đến trung tâm thừa kế và ứng dụng đông y đê chữa phụ khoa bạn ạ, chữa bằng đông y được cái an toàn không có tác dụng phụ gì, mà thuóc còn giúp tăng sức đề kháng cua cơ thể và tăng sức khoẻ Chương 12: Bí mật bệnh viện. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Sáng bảnh mắt, tiếng báo thức kêu lần thứ 3 ing ỏi khiến Trung phải nhoài người ra tắt. Nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn 6 rưỡi, Trung uể oải đi đánh răng rửa mặt, từ qua đến giờ cu anh vẫn Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết - A Từ Cô Nương Khoái xuyên chi chủ thần trở về - Mục Bạch Khoái xuyên chi công lược chủ thần - Tân Khinh Cửu Khoái xuyên chi ngược tra ngược tra - Bất Tẩy Kiểm Dã Soái Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái - Duẫn Nhất Phương oppregwoodsber1974. Reads 3,078Votes 111Parts 6Ongoing, First published Apr 04, 2018Table of contentsSun, Jul 1, 2018Quyển I - Chương 1 Lão đại ngồi xe lănSun, Jul 1, 2018Wed, Jul 4, 2018Tue, Sep 25, 2018Sat, Dec 8, 2018Tue, Jan 15, 2019Khoái xuyên chi bệnh nhân bất tử Tác giả A Từ Cô Nương Edit Bé Thảo Nhân Mã Tình trạng bản gốc Hoàn Tình trạng edit đang bò chà chà lết lết Thể loại Khoa học viễn tưởng, nhanh xuyên, tình hữu độc chung, vị lai giá không, chủ thụ, song khiết, hệ thống, si tình bá tổng công × các loại tính cách, bị bệnh, mỹ nhân dụ thụ. Văn án Tô Cẩm Chi bị bệnh rất lâu, mà vẫn luôn không chết được, cậu luôn cho là lần này mình dù sao cũng chết chắc rồi, không nghĩ rằng mở mắt ra lại bị trói chặt một cái hệ thống "yêu quý sinh mệnh". Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì đời trước cậu bị bệnh thành như vậy nhưng không hề đối với sinh mạng yêu quý có ý nghĩ từ bỏ, cho nên cậu đời này cần phải tiếp tục dùng hình tượng bệnh nhân không chịu chết đi cứu vớt hết thảy những người không yêu quý sinh mệnh trên thế giới, kêu gọi bọn họ đối với cuộc sống nhiệt tình, đối với sinh mạng yêu quý, cộng kiến trúc xã hội đại hòa hài! Tô Cẩm Chi Ta muốn trước tiên hưởng thụ sinh mệnh, hữu ái luyến♂ái, mới có động lực đi cứu vớt thế giới. Hệ thống Kí chủ ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không thể yêu người này, ngươi yêu trúng hắn sẽ đau khổ. Tô Cẩm Chi Sống chẳng có gì vui? Sợ chết làm gì? Trước khi chết đến một pháo, thành quỷ cũng phong lưu. ===== ở trong thời gian ta đã quên ấy, ngươi yêu ta; ===== nhưng ở trong thời gian ta còn nhớ rõ, ta yêu ngươi. Tìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Tô Cẩm Chi ┃ vai phụ Hệ thống người ngoài hành tinh ┃ cái khác Nhanh xuyên Nguồn QT5thâmtìnhcông Văn ánTô Cẩm Chi đã bị bệnh rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa chết, cậu luôn cho là cuối cùng lần này mình cũng chết rồi, nhưng không ngờ rằng sau khi mở mắt ra lại bị buộc định với một hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh. Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì kiếp trước cậu đã bệnh đến thế mà vẫn không từ bỏ tình yêu thương với cuộc sống nên kiếp này cần phải tiếp tục dùng hình tượng người bệnh mãi không chết đi cứu vớt tất cả những người không yêu quý mạng sống trên thế giới, khiến bọn họ nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình xây dựng xã hội hài hòa!*Tô Cẩm Chi ta muốn hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, sau đó mới có động lực đi cứu vớt thế thống Kí chủ cậu nghe tôi nói, cậu không thể yêu người này, yêu hắn chính là go Cẩm Chi Sống có gì vui? Chết có gì sợ? Trước khi chết làm một phát, thành quỷ cũng phong lưu.===== Trong lúc em quên lãng, anh yêu em;===== Nhưng trong lúc em nhớ rõ, em yêu anh.>Giải thích Thụ sẽ bị bệnh, dùng tinh thần kiên cường bất khuất cứu vớt mỗi người không quý trọng cuộc sống không nhất định chỉ có công. Hiện tại xác định có những bệnh không hẳn theo thứ tự1. Bệnh tim2. Ho lao3. Ung thư dạ dày4. Hội chứng ma cà rồng + rối loạn ăn uống5. Xe lăn + mất cảm giác đau bẩm sinh6. Mù + câm + hội chứng người đẹp ngủ7. Hội chứng trí nhớ siêu phàm + hội chứng Savant8. Nghiện sạch sẽ + mù mặt + chứng hưng cảm9. Bệnh kén ăn + trầm cảm10. Bệnh máu khó đông11. Chứng sợ giao tiếp xã hội + PGAD + ED bất lựcNote công đều là một người, khuôn mặt cũng sẽ không thay đổi! Có cha nuôi và con, nhưng không có quan hệ thuyết thống! Hai hệ thống AI*.>Chỉ nam1v1, chủ thụ, song thể coi khoái xuyên là khoa học viễn tưởng, mỗi thế giới có rất nhiều đầu mối bí ẩn, hoan nghênh tới nghiên cẩu huyết nhấn mạnh, mấy thế giới đầu là tiểu ngược, tác giả bị công thụ khống nên đều sue, cẩu huyết chua xót này thoải mái đến khó tin.còn 3 mục nhưng đều là tác giả nói với bạn đọc đã cảnh báo từ trước, không được nóng, không quỳ cầu chương mới, không bỏ hốĐánh giá ngắn gọnTô Cẩm Chi sống vào năm 3000 của lịch Tinh Tú, đấu tranh với bệnh tật mấy năm, cuối cùng cũng sắp chết, nhưng không ngờ rằng bị buộc định với một "Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh", hai hệ thống thoạt nhìn là sinh vật nền tảng silic có trí năng AI không ngừng cùng cậu kỳ diệu xuyên qua từng thế giới, cảm nhận tình yêu và sinh mệnh, đánh thức tất cả ký ức đã từng bị quên lãng của cậu, phần tình yêu chỉ thuộc về cậu, thuần khiết trước sau như một, cho đến tận lúc chết — "Chỉ cần em mở mắt, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Truyện này không giống với phần lớn văn khoái xuyên, mỗi thế giới từng vòng lại từng vòng, ám tuyến đầu mối xen kẽ bên trong, khiến đọc giả không nhịn được đọc lại nhiều lần, truy tìm manh mối, văn phong tác giả khôi hài thú vị, khiến đọc giả cùng cảm thấy cảm động và vui sướng, hiểu được hoang mang và thất bại, cuộc sống nhìn như không có thuốc nào chữa được nhất định sẽ có thể được cứu rỗi, chân ái đúng lúc là một liều thuốc tốt.>Chú thích• Chế lại từ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái của Trung Quốc, cụ thể là– Ngũ giảng văn minh, lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức– Tứ mỹ tâm hồn đẹp, nói lời hay, hành động đẹp, môi trường đẹp– Tam nhiệt ái yêu tổ quốc, yêu chế độ xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng cộng sản Trung Hoa =• AI Artificial Intelligence trí tuệ nhân tạo• Mấy chứng bệnh mình đã edit theo tên bên Việt Nam mình, bạn nào muốn biết rõ có thể search google, tới từng thế giới mình sẽ giải thích lại từng cái vì nhiều đến Tết sẽ bắt đầu mần bộ này, hoan nghênh mọi người đến lúc đó nhảy hố. Khoái xuyên chi bệnh mãi không chết Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE.. Editor Camellia W. aka Bạch Trà Beta Xù Nguồn —–••••••—– QUYỂN THỨ NHẤT HOA HƯỚNG DƯƠNG Chương 2 Lão đại tàn tật 2 đang rất nghiêm túc “chơi” cậu, khiến bệnh tim trên người cậu tái phát một cách đau đớn nhất. Cơ thể hệ thống cung cấp cho cậu không chỉ vô cùng dễ say sóng mà còn là người mắc bệnh tim bẩm sinh, ban đầu phó thuyền trưởng không đồng ý cho cậu lên thuyền, cậu phải hứa hẹn nhiều lần rằng sau khi ở bên cạnh ngài Tần sẽ cho ông ta thứ tốt mới khiến phó thuyền trưởng bằng lòng cho cậu đi theo. Nhưng thật ra ngay từ đầu Tô Cẩm Chi cũng không thể chắc chắn rốt cuộc thì bản thân có thể tiếp cận Tần Diệp Chu kia hay không, chẳng qua dường như phó thuyền trưởng cảm thấy khuôn mặt cậu rất có triển vọng nên lại nhận lời. Tô Cẩm Chi cảm thấy chuyện này rất phi logic, nhưng sau khi nói cho cậu biết đây là bàn tay vàng nó giúp cậu mở thì cậu đã cảm thấy chuyện này chẳng có gì không hợp lý cả. Có điều để đề phòng Tô Cẩm Chi phát bệnh khiến ông ta gặp phiền phức, phó thuyền trưởng bảo người sắp xếp cho cậu những việc khá nhẹ nhàng, cũng vì vậy mà trong mắt các đồng nghiệp cậu đã trở thành “Tiểu yêu tinh quyến rũ phó thuyền trưởng”, phải chịu sự xa lánh lạnh nhạt của mọi người. Thế nhưng đồng nghiệp cả ngày mắng cậu là tiện nhân dùng cơ thể quyến rũ phó thuyền trưởng lại không biết rằng tờ chi phiếu cậu dùng để hối lộ phó thuyền trưởng là chi phiếu khống. Người mà thật sự Tô Cẩm Chi muốn “quyến rũ” chính là người vừa mới lên Atlantic ngày hôm nay, Tần Diệp Chu. Tần Diệp Chu vừa đặt chân lên thuyền đã đến đài ngắm cảnh trên boong tàu tầng mười lăm trước, nói cái gì mà —— sau khi mặt trời lặn muốn ngắm sao? Nghe nói hắn bao trọn ba tầng cao nhất trên thuyền là để rời xa ánh đèn quanh năm suốt tháng đều sáng của thành thị, thử nhìn ngắm trời sao tỏa sáng lấp lánh giữa biển đêm tĩnh lặng. Nếu không phải vì vậy, Tô Cẩm Chi cũng không cần tốn năm vạn đút lót cho phó thuyền trưởng để ông ta sắp xếp cho cậu làm người phục vụ chăm sóc Tần Diệp Chu. Chẳng qua cũng vì nguyên nhân đó mà phó thuyền trưởng đặc biệt dặn dò đội ngũ của bọn họ, không được để cậu làm việc nặng cũng như phân cho cậu quá nhiều việc, mỗi ngày chỉ cần giả vờ lau chùi ly tách là được rồi. Thân thể hiện tại của cậu mặc dù mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng trước nay đều do hệ thống điều khiển thay nên đã ba tháng trôi qua dù không ở bên cạnh mục tiêu chính vẫn chưa từng phát bệnh — điều này cũng không bình thường. Theo lý mà nói, để đốc thúc cậu tích cực làm việc thì không thể nào buông thả cậu như thế. Bây giờ, dường như muốn “bù đắp” lại ba tháng buông thả kia mà tập trung tất cả trừng phạt của ba tháng lại, tạo áp lực lên trái tim cậu. Tô Cẩm Chi cuộn mình nằm trên đất, hơi thở dồn dập hổn hển, nhưng cảm giác nghẹt thở đau nhức ở trái tim ngày càng mãnh liệt, cậu cố gắng ổn định lại hai tay run rẩy như bị động kinh, móc lọ thuốc tim mang theo bên người từ trong túi quần ra. Nhưng một giây sau, lọ thuốc cũng vì tay cậu không vững mà rơi xuống đất, lăn đến một góc tường nơi mà hiện tại cậu không thể nào với tới được. nghe thấy tiếng thở dốc đau khổ của Tô Cẩm Chi, dùng giọng điện tử lạnh như băng chậm rãi nói “Bởi vì tinh thần ký chủ sa sút lười biếng ba tháng, cộng thêm hai mươi lăm phút trước hệ thống đã đo lường được ký chủ nảy sinh năm điểm thù hận với mục tiêu chính nên đặc biệt tiến hành trừng phạt mức độ ba để cảnh cáo.” Thân thể Tô Cẩm Chi đang phải chịu tra tấn, nhưng lại khiến thần trí cậu duy trì tỉnh táo, đề phòng cậu vì phát bệnh mà bất tỉnh. Tô Cẩm Chu chửi ầm trong đầu “Tinh thần sa sút lười biếng? Hồi trước Tần Diệp Chu còn ở nước ngoài, mà coi như hắn ở trong nước đi, một người bình thường như ta làm sao có thể tiếp cận hắn được?” Cho dù tính tình Tô Cẩm Chi tốt đến đâu thì hiện tại cậu cũng rất muốn mắng người. Thân thể mà hệ thống cho cậu này, trình độ học vấn thường thường, cha mẹ qua đời hết, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau khi trưởng thành thì năm vạn tiết kiệm được do làm công đều bị cậu cầm đi hối lộ phó thuyền trưởng, nhờ vậy mới có cơ hội tiếp cận Tần Diệp Chu. Lúc cậu vừa đến thế giới này đã rất chân thành mà chuẩn bị kế hoạch cứu vớt mục tiêu chính, ban đầu cậu còn định nộp đơn xin làm thợ mát xa chân cho Tần Diệp Chu đấy. Nhưng CMN làm sao biết cho dù Tần Diệp Chu có tìm thợ mát xa thì cũng phải là người có giấy chứng nhận tay nghề cao cấp chứ, Tô Cẩm Chi móc đâu ra bảy tám năm để lấy giấy chứng nhận, nếu trong khoảng thời gian đó Tần Diệp Chu nghĩ quẩn trong lòng tự sát thì nàm sao? Huống hồ trừng phạt có tổng cộng chín mức, hiện tại trừng phạt mà đang thi hành với cậu chỉ mới là mức độ ba, tuy kiếp trước Tô Cẩm Chi bệnh tật đầy mình nhưng nơi cậu sống là thời kỳ Tinh Tế, bệnh viện cậu nằm cũng không quá tệ, thậm chí còn rất cao cấp, vậy nên thật ra trong quá trình trị liệu cậu rất hiếm khi cảm nhận được đau đớn. “ Giọng điệu Tô Cẩm Chi mềm nhũn gọi hệ thống, “Ta sai rồi, ta sẽ lập tức đi quyến rũ, à không, cứu vớt Tần Diệp Chu, ta cam đoan sẽ không nảy sinh oán hận với hắn nữa, một chút cũng không…” không nói gì, nhưng Tô Cẩm Chi cảm nhận được bản thân đã có thể hít thở, quặn đau nơi trái tim cũng dần giảm xuống. —— Gạch sứ lạnh như băng nhắc nhở rằng cậu thật sự còn sống. Tô Cẩm Chi đầy người mồ hôi lạnh vịn bồn rửa tay từ dưới đất bò dậy, sau khi nhặt lọ thuốc của mình thì ra khỏi WC, lúc vừa ra ngoài đã bị phó thuyền trưởng tóm lấy “Cậu chạy đi đâu vậy hả? Bên ngài Tần đã bắt đầu dùng bữa rồi, tôi tìm cậu nãy giờ, mau qua đó đi!” Đợi phó thuyền trưởng nói xong những lời này thì Tô Cẩm Chi mới nhận ra bản thân đã nằm trong WC hơn một tiếng… Bây giờ cậu muốn lập tức quay về tắm một cái. Nhưng phó thuyền trưởng không cho cậu cơ hội này, ông ta trực tiếp kéo cậu tới cạnh xe đẩy, đè tay cậu lên thanh đẩy, hạ giọng, đồng tử vì tuổi già mà trở nên sẫm màu tràn đầy cảnh báo không tiếng động “Cậu nhất định không được phụ lòng tôi tìm một cơ hội tốt cho cậu.” Loại chuyện như để một người nằm trên nền WC hơn một tiếng đi đưa thức ăn cho người ta cũng chỉ có phó thuyền trưởng của bọn họ mới làm được, tuy rằng WC của bọn họ được dọn dẹp ba giờ một lần nên rất sạch sẽ, nhưng Tô Cẩm Chi vẫn cảm thấy người cậu rất bẩn. Tô Cẩm Chi chậm rãi đẩy xe thức ăn về phía trước, trong lòng vẫn đang đấu tranh nên tắm rửa trước hay đi quyến rũ Tần Diệp Chu trước. Lúc đi đến cửa boong tàu, tên vệ sĩ đẩy cậu lúc trước đã trông thấy cậu, hắn lập tức tiến lên hỏi “Ài, sao lại là cậu?” Tô Cẩm Chi nghe hắn nói thế xong lập tức cúi đầu, rụt cổ sợ tên vệ sĩ này ngửi thấy mùi gì không nên. Vệ sĩ kia nhìn thấy sau khi thanh niên bị hắn kêu một tiếng thì liên tục run rẩy, đầu ngón tay đặt trên thanh đẩy dần siết lại đến hơi tím tái, mu bàn tay trắng nõn gần như trong suốt, ngay cả những mạch máu tối màu nằm ẩn dưới da thịt cũng có thể thấy được rõ ràng, đồng thời đập thẳng vào mắt là khớp xương mảnh mai, không khỏi nghĩ thầm bộ anh ta đáng sợ đến thế hay sao? Vệ sĩ thở dài bất đắc dĩ, đến cạnh Tô Cẩm Chi giúp cậu đẩy xe thức ăn vào, nhỏ giọng nhắc nhở “Lần này đừng làm đổ đồ nữa, cẩn thận một chút.” Sau khi nói xong những lời này hắn liền khép cửa lại, để lại đài ngắm cảnh ở tầng cao nhất trên du thuyền cho Tô Cẩm Chi và Tần Diệp Chu. Tô Cẩm Chi hơi kinh ngạc, ban đầu cậu cho là vệ sĩ này sẽ yêu cầu thay người, nếu thế thì cậu sẽ trở về tắm rửa trước, đợi sau khi vệ sĩ này thay ca lại đến cứu vớt Tần Diệp Chu là được rồi, nhưng không ngờ rằng lại được cho vào dễ dàng như thế. Tô Cẩm Chi thu hồi suy nghĩ lộn xộn của mình, nhìn về phía người khiến tâm trạng cậu vô cùng phức tạp kia. Lúc này mặt trời vừa xuống núi không lâu, ở phương xa còn sót lại áng mây chiều rực đỏ chia cắt bầu trời và biển cả, thoáng thấy được bóng hải âu trắng tuyết chao liệng, vạch ra hình chữ “nhân” ở phía chân trời rồi dần dần khuất hẳn. Trên bầu trời ngày càng tối sẫm đã xuất hiện mấy vì sao, tựa như vụn kim cương được thượng đế vẩy xuống thế gian, không ngừng phát ra tia sáng lấp lánh. Mục tiêu cứu vớt chính của cậu đang ngồi trên xe lăn, trên chân đắp một tấm thảm mềm mại màu xanh đậm, đưa lưng về phía cậu nhìn lên cao xanh bao la rộng lớn —— rõ ràng người này đến ngắm sao, nhưng hiện tại hắn lại quay lưng về phía trời sao mà hắn hướng tới. Từ khi lên thuyền đến giờ Tần Diệp Chu vẫn không nói một lời, Tô Cẩm Chi không thể đoán ra tâm tư của hắn, chỉ có thể khui bình rượu vang, đổ thứ chất lỏng đỏ tươi khiến lòng người dậy sóng vào trong ly đế cao, nhẹ nhàng đặt vào tay Tần Diệp Chu “Ngài Tần.” Lúc này, cuối cùng Tần Diệp Chu cũng xoay đầu liếc cậu một cái. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, ngũ quan tựa như được mài giũa góc cạnh rõ ràng mà thâm sâu dị thường, tròng mắt màu tro xám sẫm, đồng tử đen kịt mảnh nhỏ như kim đâm thẳng vào sâu trong tim Tô Cẩm Chi, cao cao tại thượng như ước đoán sức nặng của linh hồn cậu. Bởi vì nghiêng đầu, tịch dương còn sót lại chiếu vào trong đôi mắt hắn, phủ một lớp màng đỏ rám nắng lên trên đôi mắt màu tro kia, tựa như mặt trời đang lặn trước mặt, hoặc như màu xám huyết dụ do máu thịt và thuốc súng tràn ngập trên chiến trường hòa trộn mà thành, không ngừng dao động khắp đồng tử thâm sâu của hắn. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, suýt chút nữa Tô Cẩm Chi cho rằng mình gặp phải người ngoài hành tinh khiến cậu sởn hết cả gai óc, toàn thân run sợ kia. Cậu cố gắng ổn định cơ thể, khẽ cười với hắn. Sau khi cậu nở nụ cười, Tần Diệp Chu liền nhẹ nhàng dời mắt, không tiếp tục dùng con ngươi u ám như có thể ăn thịt người kia chăm chú nhìn cậu nữa. Tô Cẩm Chi nhìn hắn nâng ly rượu vang đế cao nhẹ nhàng xoay tròn, đến sau khi chất lỏng diễm lệ nhấp nhô để lại một vệt đỏ trên thành ly mới nhấp một ngụm nhỏ —— quả thật là một ngụm nhỏ, chính là kiểu chỉ nhấp môi một cái. Tô Cẩm Chi không nhìn hắn nữa, cúi đầu nghiêm túc bày đồ ăn trên xe đẩy lên bàn. “Có biết uống rượu không?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuyên qua màng nhĩ của cậu, Tô Cẩm Chi ngừng động tác trên tay sửng sốt vài giây, sau đó mới kịp phản ứng người vừa nói là Tần Diệp Chu, vội vàng trả lời “Biết!” Tốc độ thanh niên trả lời rất nhanh, rồi bộ dạng như giấu đầu hở đuôi, dáng vẻ cúi thấp hệt như lần đầu khi cậu nhìn thấy hắn vậy, thanh âm lí nhí trả lời “Biết một chút…” Tần Diệp Chu nhìn cậu một cái, ánh mắt lia về phía xoáy tóc giữa mái đầu mềm mại của thanh niên, bỗng nhiên cong khóe môi, chỉ vào cái ghế cạnh mình “Ngồi đi.” Tô Cẩm Chi đột ngột ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn. Tần Diệp Chu vẫn đang cười, rồi hắn đưa tay cầm lấy bình rượu vang vừa mở lúc nãy rót cho cậu một ly. “Thả lỏng một chút.” Thanh âm của Tần Diệp Chu vừa ôn hòa lại trầm thấp, nghe rất bình dị gần gũi. Tô Cẩm Chi ngơ ngác ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu vang kia, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt. Tần Diệp Chu thấy hắn như vậy, độ cong khóe môi thoáng cái sâu hơn, tựa như hoàng hậu độc ác dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết cắn quả táo kịch độc vậy, thanh âm khàn khàn thúc giục cậu “Uống một ngụm đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, như nốt thấp nhất của cello khi dây đàn bị kéo lên, khiến lòng người nghi hoặc, nhưng rồi lại cảm thấy dường như rất quen thuộc. Lúc này Tô Cẩm Chi mới nhận ra hắn và tên ngoài hành tinh kia vẫn có chút khác biệt, tên nọ nhất định không có giọng nói dễ nghe như vậy —— tuy rằng cậu vẫn chưa một lần nói chuyện với hắn ta. Giống như là thủy thủ bị hải yêu xinh đẹp đột ngột xuất hiện từ biển rộng mênh mông mê hoặc, Tô Cẩm Chi ngoan ngoãn nâng ly rượu lên, hít một hơi thật sâu ngửi mùi rượu trong ly. Mùi hương ngào ngạt lập tức quẩn quanh chóp mũi khiến cậu không nhịn được nếm trước một miếng, rồi lại nhấp thêm hai ngụm, đợi đến khi cậu đặt ly xuống, bên trong đã cạn đáy. Góc nghiêng của thanh niên tinh xảo mà xinh đẹp, lúc uống rượu đôi ngươi nửa khép, mi mắt thật dài khẽ run phủ lấy đáy mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi mềm mại áp lên thành ly trong suốt, nhẹ nhàng hút chất lỏng trong ly vào miệng. Ánh mắt Tần Diệp Chu kín đáo dõi theo cậu, sau khi nhìn thấy thanh niên uống cạn ly rượu vang, đôi mắt màu xám tro của hắn thâm trầm cảnh đêm mềm mại như nhung lúc này vậy. “Em tên là gì?” Hắn khe khẽ mở miệng, mười ngón tay giao nhau đặt trên đùi, đôi mắt nhìn về phía chân trời tối sẫm đang dần xuất hiện những vì sao. Camellia W về mắt của công quân ấy, thật ra đồng tử hay con ngươi và tròng mắt là hai thứ khác nhau. Đồng tử hay con ngươi là lỗ tròn nhỏ bên trong tròng mắt. Màu mắt của công quân là màu xám tro, còn con ngươi là màu đen hình như mảnh kiểu mắt mèo. Nhưng đôi khi bí từ quá mình cũng dùng thay tới thay lui cho đỡ lặp từ, mọi người cứ mặc định trong đầu lúc nhắc tới màu xám là đang nói tròng mắt, nhắc tới màu đen là đang nói con ngươi đi nha! > Tác giả A Từ Cô Nương Thể loại khoái xuyên, hệ thống, chủ thụ, song khiết, khoa huyễn, sue, cẩu huyết, tình hữu độc chung, vị lai giá không, si tình bá tổng công x đủ loại tính cách bệnh tật mỹ nhân dụ thụ, 1×1, HE… Nhân vật chính Tô Cẩm Chi Số chương 214 chương + 25 phiên ngoại Văn án Tô Cẩm Chi đã bị bệnh rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa chết, cậu luôn cho là cuối cùng lần này mình cũng chết rồi, nhưng không ngờ rằng sau khi mở mắt ra lại bị buộc định với một hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh. Hệ thống nói cho cậu biết, bởi vì kiếp trước cậu đã bệnh đến thế mà vẫn không từ bỏ tình yêu thương với cuộc sống nên kiếp này cần phải tiếp tục dùng hình tượng người bệnh mãi không chết đi cứu vớt tất cả những người không yêu quý mạng sống trên thế giới, khiến bọn họ nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình xây dựng xã hội hài hòa!* Tô Cẩm Chi ta muốn hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, sau đó mới có động lực đi cứu vớt thế giới. Hệ thống Kí chủ cậu nghe tôi nói, cậu không thể yêu người này, yêu hắn chính là go die. Tô Cẩm Chi Sống có gì vui? Chết có gì sợ? Trước khi chết làm một phát, thành quỷ cũng phong lưu. ===== Trong lúc em quên lãng, anh yêu em; ===== Nhưng trong lúc em nhớ rõ, em yêu anh. Đánh giá ngắn gọn Tô Cẩm Chi sống vào năm 3000 của lịch Tinh Tú, đấu tranh với bệnh tật mấy năm, cuối cùng cũng sắp chết, nhưng không ngờ rằng bị buộc định với một “Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh”, hai hệ thống thoạt nhìn là sinh vật nền tảng silic có trí năng AI không ngừng cùng cậu kỳ diệu xuyên qua từng thế giới, cảm nhận tình yêu và sinh mệnh, đánh thức tất cả ký ức đã từng bị quên lãng của cậu, phần tình yêu chỉ thuộc về cậu, thuần khiết trước sau như một, cho đến tận lúc chết — “Chỉ cần em mở mắt, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Truyện này không giống với phần lớn văn khoái xuyên, mỗi thế giới từng vòng lại từng vòng, ám tuyến đầu mối xen kẽ bên trong, khiến đọc giả không nhịn được đọc lại nhiều lần, truy tìm manh mối, văn phong tác giả khôi hài thú vị, khiến đọc giả cùng cảm thấy cảm động và vui sướng, hiểu được hoang mang và thất bại, cuộc sống nhìn như không có thuốc nào chữa được nhất định sẽ có thể được cứu rỗi, chân ái đúng lúc là một liều thuốc tốt. Link Vườn hoa của Bạch Trà